Taiwan – Day 2: Từ trà đạo đến đèn trời

Ngày thứ hai ở Đài Loan bắt đầu thật êm đềm với khung cảnh bình minh đẹp tuyệt vời qua ô cửa sổ của Orange Hotel. Mình thức dậy từ lúc 5 giờ sáng khi bạn đồng hành vẫn đang khò khò, khi những tia nắng đầu tiên còn chưa rực rỡ, bầu trời phía xa chỉ mới bắt đầu nhuộm một chút sắc hồng nhạt với vài vẩn mây lang thang ở một góc trời, thành phố Đài Bắc hiện ra dưới ánh sáng dịu nhẹ, trong veo như thể mọi thứ đang dần thức giấc, bầu không khí tĩnh lặng, và cả thành phố như được bao phủ bởi một làn sương mỏng tang lởn vởn trước mắt. Mình ngồi đó, bất động, mơ màng, chìm đắm trong khung cảnh ấy suốt cả tiếng đồng hồ. Trong giây lát, mình lấy chiếc máy ảnh trong túi và không ngừng chụp lại. Khi mặt trời lên cao hơn, ánh sáng thay đổi dần theo từng phút, và thành phố dưới kia bắt đầu bừng tỉnh. Mỗi lần bấm máy, mình đều cảm nhận rõ sự biến chuyển ấy, như thể đây là cách để mình và thành phố này làm quen với sự hiện diện của nhau vậy…

Sau bữa sáng nhẹ, mình và bạn đồng hành lên kế hoạch cho hành trình đến Làng Cổ Cửu Phần. Chúng mình bắt chuyến xe buýt số 965 từ Ximen Station, một chuyến đi khá dài (khoảng 1 giờ 30 phút di chuyển) nhưng cũng mang lại cơ hội để mình được ngắm nhìn khung cảnh đường phố và thiên nhiên của Đài Bắc.

Theo mình tìm hiểu trước chuyến đi thì Cửu Phần từng là một ngôi làng khai thác vàng từ cuối thế kỷ 19, nổi tiếng với những con dốc nhỏ hẹp và lối kiến trúc cổ điển mang đậm dấu ấn thời gian. Tên gọi “Cửu Phần” có nghĩa là “chín phần”, ám chỉ những ngày xa xưa khi có chín gia đình sinh sống ở đây. Vì đường lên và xuống núi vô cùng khó khăn, nên mỗi lần có người xuống núi, hàng hóa nhập về sẽ được chia đều làm chín phần cho tất cả các gia đình.

Một điều thú vị về Cửu Phần là ngôi làng này từng được ví như “Tiểu Thượng Hải” trong thời kỳ hưng thịnh. Tuy nhiên, sau khi nguồn tài nguyên cạn kiệt, ngôi làng dần lụi tàn. Phải đến cuối thế kỷ 20, Cửu Phần mới được hồi sinh nhờ vào ngành du lịch, đặc biệt sau khi trở thành nguồn cảm hứng cho bộ phim hoạt hình nổi tiếng Spirited Away của Hayao Miyazaki​.

Khi đặt chân đến đây vào khoảng 9 giờ sáng, ngôi làng còn rất vắng vẻ. Phần lớn các cửa hàng vẫn chưa mở cửa, chỉ có vài du khách đi dạo, lang thang khám phá. Mình tranh thủ lấy máy và chụp lại những con dốc đá, những mái nhà gỗ cổ kính, và cảm nhận rõ sự yên bình trước khi du khách bắt đầu đổ về đông đúc. Thời điểm này, ngôi làng mang vẻ đẹp cổ kính, tĩnh lặng, như một bức tranh vẽ lại quá khứ huy hoàng.

Lang thang một lúc, bọn mình tìm đường đến Amei Tea House và trở thành những người khách đầu tiên ghé thăm quán trà cổ nổi tiếng này. Amei Tea House tại Làng Cổ Cửu Phần không chỉ nổi tiếng vì gắn liền với bộ phim Spirited Away của Hayao Miyazaki, mà còn bởi phong cách kiến trúc độc đáo và trải nghiệm trà đạo mang đậm nét văn hóa truyền thống của Đài Loan.

Tọa lạc trên một con dốc cao, Amei Tea House mang những nét kiến trúc truyền thống Á Đông, với các chi tiết tinh tế hơi hướm Nhật Bản và Trung Hoa. Mặt tiền của quán được trang trí bằng những chiếc đèn lồng đỏ treo dọc theo các cầu thang gỗ với các bậc thang chật hẹp mang đến cảm giác hoài cổ, giống như bạn đang bước vào một thế giới khác, yên bình hơn, tách biệt hoàn toàn với nhịp sống hiện đại bên ngoài​. Kiến trúc của quán không chỉ là một điểm nhấn về thẩm mỹ mà còn thể hiện sự hài hòa giữa thiên nhiên và con người. Khi bạn ngồi ở tầng cao nhất của quán, không gian mở cho phép bạn nhìn thẳng ra vùng núi non bao quanh, và xa hơn là biển cả, tạo nên một khung cảnh thơ mộng.

Một phần không thể thiếu khi đến Amei Tea House là thưởng thức trà Đài Loan truyền thống. Trà Oolong là loại trà được phục vụ phổ biến nhất tại đây, một trong những dòng trà nổi tiếng và có giá trị cao của Đài Loan. Khi bạn thưởng thức trà, nó không chỉ đơn thuần là uống một cốc trà, mà là tham gia vào một nghi lễ trà đạo trang trọng, với từng động tác pha trà tinh tế. Quán cũng phục vụ các món ăn nhẹ kèm theo trà, chẳng hạn như mochi, bánh đậu, và trái cây ngào đường, mang đến một trải nghiệm phong phú cả về hương vị lẫn văn hóa. Tuy nhiên, vì nằm ở vị trí du lịch nổi tiếng, giá cả tại Amei Tea House có phần cao hơn so với những nơi khác, nhưng trải nghiệm tại đây thực sự đáng giá đối với những ai muốn tận hưởng khoảnh khắc thư thái và tận mắt chứng kiến bối cảnh đã truyền cảm hứng cho bộ phim nổi tiếng của Miyazaki​ này.

Khoảng 11 giờ trưa, khi những cửa hàng dần mở cửa, Cửu Phần bỗng thay đổi hoàn toàn. Từ một ngôi làng tĩnh lặng vào sáng sớm, nó bừng tỉnh như những khu phố lễ hội, ngập tràn màu sắc và âm thanh. Các con đường nhỏ hẹp giờ đây chật kín người, tiếng cười nói vang vọng, và mùi thức ăn thơm phức bốc lên từ các gian hàng. Cửu Phần như khoác lên mình một chiếc áo mới, rực rỡ và sinh động hơn bao giờ hết.

Sau bữa trưa, chúng mình tiếp tục hành trình đến ngôi làng cổ thứ hai trong hành trình – Làng Cổ Thập Phần. Để di chuyển từ Cửu Phần sang Thập Phần, bọn mình bắt một chuyến xe Bus đến ga Ruifang và bắt chuyến xe lửa đến Thập Phần.

Thập Phần được biết đến nhiều nhất với truyền thống thả đèn trời, một nghi lễ mang đầy tính biểu tượng. Ban đầu, đèn trời ở Thập Phần được sử dụng như một phương tiện liên lạc giữa các ngôi làng xa xôi trong thời kỳ loạn lạc. Người dân sử dụng đèn trời để gửi thông tin về sự an toàn, những tin tức quan trọng hoặc lời cầu cứu đến các ngôi làng khác trong vùng​.

Dần dần, việc thả đèn trở thành một phong tục truyền thống, mang theo những ước nguyện, hy vọng và lời chúc phúc. Mỗi chiếc đèn trời được thả lên mang theo những mong muốn chân thành nhất của người gửi, bay cao và xa như những giấc mơ chạm đến bầu trời. Khi đứng cạnh những ray tàu và nhìn ngắm những chiếc đèn bay lên, mình cảm thấy như đang chứng kiến rất nhiều ước mơ đang cùng vươn xa. Khoảnh khắc ấy vừa lắng đọng, vừa mang lại cảm giác đầy hy vọng.

Đọc đến đây, mình nghĩ sẽ có nhiều người thắc mắc là liệu việc thả đèn ở đây có ảnh hưởng đến môi trường hay không thì mình nghĩ là có đấy. Ít nhất là thời điểm hiện tại. Tuy nhiên theo mình tìm hiểu thì chính quyền ở đây vẫn cho phép thả đèn trời bởi hoạt động này có ý nghĩa văn hóa và kinh tế quan trọng đối với địa phương. Truyền thống thả đèn trời đã tồn tại hàng trăm năm và được coi là biểu tượng của hy vọng, sự may mắn, và lời cầu nguyện cho một tương lai tốt đẹp. Ngoài ý nghĩa văn hóa, việc thả đèn trời cũng thu hút một lượng lớn du khách đến với Thập Phần mỗi năm, mang lại nguồn thu nhập đáng kể cho các cư dân địa phương, bao gồm các chủ cửa hàng, nhà hàng, và cả những người cung cấp dịch vụ liên quan đến du lịch​. Hiện tại, chính quyền cũng đã cố gắng giảm thiểu tác động tiêu cực đến môi trường bằng cách đưa ra các chương trình tái chế đèn trời. Một phần đèn trời đã được thu gom và tái sử dụng, các sáng kiến phát triển đèn trời sinh học, thân thiện với môi trường, đang được thúc đẩy để giảm thiểu lượng rác thải sau mỗi lần thả đèn. Về lâu dài, chính quyền địa phương còn có kế hoạch giới hạn số lượng đèn trời được thả ra để kiểm soát tác động môi trường, đồng thời tiếp tục thúc đẩy việc sử dụng các loại đèn sinh thái bền vững hơn. Những nỗ lực này thể hiện sự cân bằng giữa việc bảo tồn truyền thống văn hóa quan trọng và việc bảo vệ môi trường. Nên mình cũng rất hy vọng một ngày nào đó những ước mơ vẫn có thể được bay lên theo cách này và không còn phải lăn tăn về những ảnh hưởng không tốt của nó nữa.

Ngày thứ hai ở Đài Bắc khép lại với biết bao cảm xúc đan xen. Những gì mình trải qua không chỉ là việc khám phá hai ngôi làng cổ, mà là cuộc gặp gỡ giữa quá khứ và hiện tại, giữa ước mơ và hiện thực.

Cửu Phần và Thập Phần – hai mảnh ghép của cùng một bức tranh văn hóa, mỗi nơi kể một câu chuyện riêng nhưng cùng hướng về giá trị chung: sự kiên cường của con người trước thời gian, khả năng tái sinh của truyền thống, và vẻ đẹp vĩnh cửu của những điều giản dị.

Mỗi bước chân, mỗi góc nhìn, mỗi chiếc đèn trời đều mang theo câu chuyện riêng, những khát vọng và niềm tin về tương lai. Với mình, chuyến đi này không chỉ là khám phá vùng đất mới, mà còn là hành trình tự khám phá bản thân, tìm thấy sự kết nối sâu sắc với những giá trị cốt lõi giữa dòng chảy hiện đại.

Đó chính là điều quý giá nhất mà mỗi chuyến đi mang lại – không phải chỉ những hình ảnh đẹp hay kỷ niệm vui, mà là sự thay đổi bên trong, sự mở rộng tâm hồn, và hiểu biết sâu sắc hơn về thế giới cũng như chính mình.

Leave a comment