Những tán cây mộng tưởng đằng kia chợt làm rung động những ký ức xa xôi của nó về một cậu bé tên Moon. Chừng vài năm trước, nó cũng từng ngồi ở đó, nhìn Moon nằm lọt thỏm trên chiếc ghế xofa rộng thênh thang cùng chiếc mũ sneaker tinh nghịch. Nó chỉ ngồi một góc, đôi lúc lại đảo mắt về phía cậu và cả những tán cây xanh ngắt đung đưa trong ánh đèn neon đủ màu, rồi chợt nghĩ, muôn vàn tinh tú trên kia, dù có thật lung linh cũng đâu thể thu hút Moon bằng mấy cục sáng tròn trịa treo lủng lẳng trên tán cây mộng tưởng. Nghĩ vậy mà tự nó lại không biết rằng, buổi tối hôm ấy, chính nó cũng đã quên mất những ngôi sao, quên cả những ánh đèn neon ở đó, chỉ để say mê cả một thế giới không ngừng chuyển động trong đôi mắt tròn xoe của một kẻ mơ đang nằm mộng ngay dưới bầu trời. Đấy là lần đầu tiên nó bắt gặp Moon – người mà sau này đã đồng hành cùng nó trên hàng trăm hành trình lớn nhỏ của cuộc đời chỉ để trả lời cho câu hỏi duy nhất mà nó luôn thắc mắc,…
“Rút cục, rồi ai sẽ là người cùng nó đi hết thế gian?”
……
Thật là may mắn khi tìm được đáp án cho câu hỏi cuối kia : )
LikeLiked by 1 person
Kaffein đã tìm thấy chưa vậy ^^
LikeLiked by 1 person
May mắn của em đến hơi trễ anh ạ ^^. Nhưng em tin là mọi thứ đều có lý do của nó nên việc của mình là cứ sống tử tế và bình tĩnh trước đã :D.
LikeLiked by 1 person
Yeap ^^ Điều quan trọng nhất vẫn là nó sẽ đến đúng không em 😀
LikeLiked by 1 person