Không thời gian ở Kashmir – Trải nghiệm mùa đông ở miền bắc Ấn Độ

IMG_6995

Đến Kashmir vào giữa mùa đông dưới cái lạnh âm độ, sống cùng gia đình người bản xứ trên những chiếc nhà thuyền ở Srinagar, đi xe jeep vòng qua những khúc cua kinh điển và những triền núi tuyết trắng xóa của rặng Hymalaya để tới thị trấn Leh ở độ cao 3200m, nơi có những tu viện linh thiêng và cả những lá cờ Lung Ta đủ màu chứa đựng những giá trị văn hóa, lịch sử nghìn năm có lẽ là cái duyên không nhỏ của chàng trai 28 tuổi thường được gọi với biệt danh Ốc Sên Gió (Thanh Nguyễn) trong chuyến đi Ấn Độ gần đây nhất của mình.

IMG_7711

Trên trang Blog cá nhân journeysofthewind.com, Thanh chia sẻ cho dù đọc được rất nhiều những cảnh báo về thời tiết khắc nghiệt cùng những khuyến cáo về du lịch ở Kashmir vào thời điểm đó thì cậu bạn vẫn quyết tâm chinh phục nơi này cho bằng được bởi cậu luôn tin rằng,

“Chỉ cần đến được nơi mình muốn thì mỗi trải nghiệm du lịch đều có ý nghĩa riêng”.

Cùng nhìn ngắm bộ ảnh “Không thời gian ở Kashmir” và lắng nghe những câu chuyện mà mister Ốc Sên Gió đã trải nghiệm trong hành trình 10 ngày ở miền đất cổ tích này nhé.

Đến Srinagar vào giữa mùa đông, được ở homestay cùng với một gia đình Kashmir với tôi là một điều may mắn. Tôi còn nhớ buổi tối đầu tiên ấy, dưới cái lạnh gần 7 độ, tôi và bạn đồng hành đang lo lắng không biết làm sao có thể ngủ được trong cái tiết trời kinh khủng như thế thì Hilal – một thành viên của gia đình gõ cửa.

– Come in!

Chúng tôi đáp mà giọng còn run lên vì lạnh.

Hilal mở cửa, trên tay cậu là hai chiếc gối sưởi một xanh một đỏ, Hilla đưa vội cho chúng tôi kèm lời chúc ngủ ngon. Kỳ thực lúc ấy tôi thấy hai cái gối như là cả thế giới với mình vậy. Tôi vẫn hay nói với bạn đồng hành của mình rằng người Kashmir có khuôn mặt lạnh nhưng trái tim thì ấm như cái lò sưởi nhỏ được giấu trong tấm áo choàng Pouncho mà họ luôn mang…

IMG_9931
Fatima – nhân vật nhỏ bé nhất trong gia đình Kashmir đang mặc một chiếc Pouncho và ngồi ăn sáng cùng cả gia đình.
IMG_9739
Sami và ông cố nội của mình thảnh thơi trong một buổi sáng đẹp trời bên hồ Dal lake. Thấy tôi lia máy ảnh về phía mình, Sami vội vàng nâng cốc lên làm ra vẻ như mình là một anh chàng quý tộc trong bộ phim Ba Tư nào đó, trông rất đáng yêu. Tôi đặt tên cho bức ảnh này là Like Father, Like Son.
IMG_8970
Vào mùa đông, lá Chinar trăm tuổi rụng đầy trên mái nhà, trên đường, cùng mấy cành cây khô nhuộm vàng cả những con phố. Mùa đông ở Kashmir kéo dài từ tháng mười một đến đầu tháng hai.
IMG_6823
Có hàng trăm nhà thuyền như thế này ở hồ Dal Lake – Srinagar.

Nơi chúng tôi đến ở có một cậu bé tên là Sami, 11 tuổi – một boy gốc Kashmir chính hiệu. Dù chỉ thạo tiếng Kashmir và tiếng Anh bập bẹ nhưng không ngại thể hiện sự nhiệt tình và hiếu khách của mình bằng những câu chuyện chỉ có Sami mới hiểu. Những ánh hoàng hôn cuối ngày buông xuống, Sami rủ tôi lên chiếc thuyền nhỏ do cậu lái.
Tôi hỏi: Anh sẽ phải trả tiền đúng không?
Sami: Không, không! miễn phí nhé!

Sami rất thông minh, Moshin – anh trai Sami luôn miệng khen thằng nhỏ như vậy. Nghe nói nó chèo thuyền như một bản năng, học lái thuyền máy chỉ trong một giờ và biết nhiều điều về Srinagar. Buổi trưa nay, tôi dậy nó học chụp ảnh chỉ trong vài phút… Như một bản năng, nó tạo dáng cũng chuyên nghiệp không kém. Mọi thứ cứ bồng bềnh suốt cả buổi chiều nay như vậy. Người ta bảo tôi đang đứng ở thiên đường đấy. Uh. Tôi thử tin họ…

IMG_8804
Những ngôi nhà trên sườn núi mà chúng tôi bắt gặp trên đoạn đường đến Yusmarg mountain. Yusmarg Mountain là một ngọn núi nằm cách Srinagar khoảng 400km. Cảnh tượng trên đường đến Yusmarg thực sự rất ngoạn mục. Bạn sẽ bắt gặp hàng trăm ngôi nhà với mái ngói đủ màu nằm tập trung và cheo leo trên các vách núi. Một cảnh tượng cực kỳ hay ho.
IMG_9044
Khoảnh khắc này tôi chụp được một cách ngẫu nhiên và may mắn khi ngồi trên một chiếc ô tô đang lao đi với vận tốc 70km/h. Tôi đã không kịp setup máy, không kịp làm gì, chỉ có thể giơ lên và bấm. Nhưng dù sao thì tôi thấy mình cũng khá gặp may. Một trong những bức ảnh mà tôi thích nhất của chuyến đi.

Sau năm ngày bồng bềnh trên sông nước ở Srinagar, chúng tôi nói lời tạm biệt một cách đầy lưu luyến để tiếp tục cuộc hành trình của mình đến miền đất linh thiêng Leh – Ladakh. Leh nằm ở độ cao 3200m về phía trung tâm của cao nguyên Ladakh hùng vỹ.

Không chọn cách bay thẳng đến Leh, xuất phát từ Srinagar, chúng tôi chọn xe Jeep với chặng đường 400km đi vòng qua rặng Himalaya phủ đầy tuyết trắng để đến Ladakh. Tôi và bạn đồng hành đều đồng tình với nhau rằng chưa bao giờ đi qua một cung đường nào kinh điển đến thế. Từ thấp lên cao, địa hình thay đổi với rất nhiều hình thái khác nhau. Lúc là núi đá với vách đá sắc nhọn mọc lởm chởm, khi lại là những triền núi đất vàng rực rỡ trong ánh nắng chói chang. Kinh điển nhất là hàng chục đoạn cua gấp khúc lượn quanh những đỉnh núi phủ tuyết trắng xóa. Những đám cây lá kim mọc thẳng tắp xuyên qua những lớp tuyết phủ dầy đặc đón ánh mặt trời. Xe Jeep đi với tốc độ cao, còn anh tài thì phải thuộc hàng tay lái lụa và cực kỳ quen đường ở đây rồi mới dám lái mạnh tay như thế. Cho dù thỉnh thoảng anh trấn an chúng tôi bằng vài câu tiếng địa phương nhưng quả thật chúng tôi vẫn không tránh được cảm giác hú tim mỗi khi anh phanh gấp hoặc xe nhảy dựng lên khi cán qua những tảng đá lớn vung vãi trên đường. Tất cả giống như một thước phim 8 tiếng với những cảnh quay kinh điển mà tôi từng nghĩ chỉ có thể gặp trong mấy bộ phim bom tấn của Hollywood nay tái hiện một cách chân thực ngay trước mắt,…với tụi tôi, trải nghiệm ấy thực sự đáng giá.

Tôi ngủ thiếp đi khi xe bắt đầu vào địa phận Ladakh. Một cái bật nảy cả người khi xe lao qua một đoạn mấp mô khiến tôi bừng tỉnh. Phía trước là núi mặt trăng giống như trong lời kể của mấy bài review mà tôi từng đọc. Một tấm biển màu xanh lướt qua, trên đó không phải tín hiệu chỉ đường mà là một câu quote,…

“Better to see something once, than to here about it thousand times”

Tôi vỗ vai gọi Ry-u dậy rồi chỉ chỉ. Có phải mấy câu quote trong cuốn Ladakh Quotation mà Ry-u từng kể đây không? Rồi từ lúc ấy cho đến hết quãng đường, cứ khoảng một cây số, chúng tôi lại chờ để được xem một câu quote mới… Mục đích chủ yếu của nó là gây sự chú ý với những người cầm lái, để thức tỉnh họ khỏi những cơn buồn ngủ và để chặng đường trở nên ý nghĩa hơn…

IMG_0006
Bức ảnh mà tôi thích nhất trên cả quãng đường từ Srinagar đến Leh

Leh nằm ẩn mình trong cao nguyên Ladakh, tách rời khỏi những tranh chấp về biên giới xung quanh. Đến Leh là đến với một quần thể văn hóa Phật giáo đa dạng và lâu đời nếu không muốn nói là có phần phức tạp. Leh có đến 35 tu viện lớn nhỏ, trong đó Thiksey là tu viện lớn và nổi tiếng nhất ở đây, cùng với 5 tông phái của phật giáo, trong đó có nhiều tông phái chịu ảnh hưởng của phật giáo Tây Tạng. Đấy là lý do mà đôi lúc bạn sẽ bắt gặp những bộ trang phục, màu sắc hay khung cảnh mang hơi hướm Tây Tạng ở đây. Và cũng vì thế, nơi này còn được gọi với cái tên Tiểu Tây Tạng của Ấn Độ.

IMG_7582
Lối vào tu viện Thiksey – tu viện lớn và nổi tiếng nhất ở Leh
IMG_7335
Khung cảnh bao la nhìn từ tu viện Shey
IMG_7906
Thị trấn Leh nhìn từ Shanti Stupa
IMG_0152
Từ khách sạn của chúng tôi, chỉ cần bước vài bước ra ngoài là có thể bắt gặp Old City. Những ngôi nhà được xây bằng gạch và đá cổ thụ màu trắng nằm tụm lại với nhau trên những vách núi là cảnh tượng có thể dễ dàng bắt gặp, phía xa xa là Cung điện Leh cổ kính.
IMG_7531
Đứng lặng giữa thiên nhiên hùng vỹ của cao nguyên Ladakh
IMG_7195
“Mane” là tên gọi của một chiếc chuông đặc biệt xuất hiện ở mọi nơi trong thị trấn Leh. Nó có hình trụ tròn, cao, xoay quanh một trục cố định khi có người dùng sức để đẩy. Hết một vòng, mane sẽ đánh dấu bằng một tiếng chuông mà người ta hay gọi là chuông luân hồi.
IMG_7680
Những dài cờ Lung Ta được treo ở mọi nơi trong thị trấn Leh

Kể từ lần đầu tiên biết về lá cờ Lung Ta tôi đã khát khao một lần được tận mắt trông thấy nó, được chạm vào nó. Với người dân ở đây, những lá cờ Lung Ta đủ màu mang ý nghĩa về sự bảo vệ, mang đến bình an và may mắn cho cuộc sống. Đấy là lý do mà người ta gọi Lung Ta là cờ nguyện. Nhìn từ xa, tưởng đâu Lung Ta chỉ là mấy tấm vải nhuộm màu sặc sỡ, nhìn gần mới thấy mỗi lá cờ đều chất chứa rất nhiều lời nguyện được viết, vẽ và in hình tỷ mỉ bằng mực đen. Giữa lá cờ thường là hình ảnh cách điệu của loài Phong Mã, bởi Lung-Ta có nghĩa là “Ngựa gió”. Người dân ở đây luôn tin rằng Ngựa Gió là linh vật thiêng liêng có thể mang điều xấu từ nhân gian bay đi và mang điều tốt từ trên cao theo gió trở về. Đi dọc những con đường lên xuống ở Leh, hình ảnh lá cờ Lung Ta phấp phới bay trên những mái nhà, đền tháp, những ngọn đồi, tu viện, những ngõ chợ đông người,… thực sự khiến tôi khó có thể rời mắt.

IMG_0364
Cờ Lung Ta treo thành từng dải nối đuôi nhau trong những khu chợ đông người

Ry-u bảo tôi là Lung-taholic (Kẻ nghiện cờ Lung Ta) haha! Mà tôi thấy đúng thật. Nguyên ngày đầu tiên, cái album mấy trăm tấm ảnh tôi chụp làm gì có tấm nào mà không có Lung Ta, là cái album ảnh rực rỡ, màu mè nhất mà tôi từng chụp – theo lời Ry-u bình chọn ^^ Nhưng cứ thử một lần đứng cạnh những dải cờ ấy khi trời lộng gió xem, bạn sẽ thấy hồn mình như thả trôi theo gió luôn vậy, là cảm giác của sự tự do, vượt qua mọi suy nghĩ chật hẹp trong đời, cảm giác như có thể tan biến được… cũng giống như những lúc bồng bềnh trên hồ Dal Lake ở Srinagar ấy.

Tôi chợt nhớ lại cái buổi sáng đầu tiên chúng tôi thức dậy ở Leh. Tôi dụi mắt và lăn lộn trong chăn như một con mèo lười. Hình như mặt trời đã lên cao có vẻ từ rất lâu trên những ngọn núi và ánh nắng thì xuyên qua tấm rèm mỏng treo cạnh cửa sổ, lấp ló đâu đó là một khoảng trời xanh ngắt, trong veo. Tôi không khỏi bị quyến rũ và chui ngay ra khỏi hai lớp chăn ấm mặc dù trời còn rất lạnh. Giữa mùa đông, ban ngày dù nắng chói chang, Leh vẫn có thể xuống đến 0 độ. Thời tiết hanh khô của ngày đầu tiên khiến chúng tôi nhìn có vẻ hơi dị hợm. Môi nứt nẻ, da khô và bong từng lớp, ngứa ngáy khó chịu, đã vậy còn mặc đến bốn lớp áo dầy cộp. Nhưng cho dù thế thì khi vừa bước chân ra khỏi khách sạn, khung cảnh xung quanh khiến chúng tôi gần như choáng ngợp. Bạn đồng hành quay sang tôi thì thầm,…

“Có phải tụi mình đợi hăm mấy năm trời chỉ để nhìn thấy cảnh tượng này không?”

Kỳ thực, trong khoảnh khắc ấy, thời gian và không gian làm gì còn ý nghĩa gì đâu. Chỉ có chúng tôi, những ngôi nhà màu trắng trên ngọn núi màu nâu, những khoảng không xanh ngắt ôm trọn lấy miền đất vừa thực vừa hư tựa như trong truyền thuyết và con dốc dưới chân thì dẫn thẳng về phía những ngọn núi phủ băng trắng xóa. Một đàn chim vươn rộng đôi cánh liệng êm ru qua những cành khô. Yên bình!

IMG_7882

 

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: